Trở về nhà
sau Thánh lễ khánh thành nhà thờ Tiến Thành, trong cái nắng gay gắt của một
trưa hè tháng 6, tôi vẫn cảm thấy hồn
mình như đang có một dòng suối mát đang chảy róc rách reo vui, ngân vang những
giai điệu của Tình yêu và ân sủng mà Thiên Chúa luôn muốn ban tặng cho con
người.Tôi ngồi phịch xuống ghế dựa gỗ, với tay bật 1 chiếc CD Thánh Ca. Giai
điệu nhẹ nhàng, tha thiết ru tôi vào những cảm xúc khó có thể nói hết trong
lòng. Lời bài hát trầm trầm vang vang “ Người Cha ấy, chiều chiều ra trước ngõ,
ngóng trông con lòng se sắt nhớ thương, cặp mắt già, qua nhãn kín sầu vương…”
Giai điệu và ca thiết tha quá, làm tôi liên tưởng đến hình ảnh của những người
Cha, đầu tiên là vị Cha chung thiêng liêng trong mỗi tâm hồn mỗi người. Thiên
Chúa là Cha nhân từ, luôn yêu thương hết thảy con dân của Ngài. Ngài luôn biết
con cái của Ngài cần gì, Ngài luôn muốn quy tụ con cái của Ngài trong tình yêu
thương và hiệp nhất. Công trình nhà thờ Tiến Thành chính là một hồng ân lớn lao
mà Ngài đã tỏ bày cho con cái biết Tình Yêu của Ngài cách riêng cho giáo xứ
Chính Toà đặc biệt là cho bà con giáo họ Mattheu Gẫm nơi đây.
Hình ảnh thứ
hai về người Cha mà tôi bắt gặp đó chính là nơi Đức Cha Giuse. Khi tôi cùng các
bác, các cô, các chị trong Hội đồng mục vụ giáo xứ đứng đón khách ở trước cổng,
Đức Cha tiến vào với khuôn mặt hân hoan và nụ cười tươi vui, lần lượt bắt tay
chào từng người và thì thầm “ Vậy là tốt rồi”. Câu nói ấy của Đức Cha vừa là
một lời chia vui vừa là một lời động viên, nhắc nhở mỗi người hãy luôn biết
nhận ra những ơn ban của Chúa và luôn biết tạ ơn Người trong mọi biến cố và
hoàn cảnh trong đời. Nụ cười và cái bắt tay của Đức Cha làm tôi cảm động quá !
Tôi nhận thấy được niềm vui mừng rạng rỡ sau ánh mắt của Cha, tôi thấy lòng ấm
áp của tình Cha con khi Đức Cha bắt lấy từng bàn tay của tôi và mọi người.
Cuối cùng,
một hình ảnh rõ nét nhất, quen thuộc nhất, cũng là hình ảnh làm tôi cảm động
nhất đó chính là Cha Chính Xứ kính mến của chúng ta. Tôi được biết trước ngày
khánh thành nhà thờ Tiến Thành, Cha bị bệnh. Dẫu chỉ là bệnh cảm thông thường
nhưng với độ tuổi ngoài 70 cộng với áp lực công việc của giáo xứ, thêm nữa là
phải chuẩn bị lo cho Thánh lễ Tạ Ơn cho nhà thờ mới tại Tiến Thành đã làm cho
Cha thêm lao lực và lao tâm. Theo lời người bạn tôi kể, Cha bệnh nhưng không đi
khám, cũng không chịu nghỉ ngơi. Cho tới hôm chiều thứ ba tuần vừa rồi, thấy
trong người đã không thể gượng nổi, Cha nhờ Cha Phó làm lễ, vào phòng nằm nghỉ.
Bạn tôi được cậu Thanh báo nên vội vã vào xem Cha ra sao. Gương mặt Cha gầy đi
trông thấy, người nóng ran. Sau một hồi truyền thuốc, sắc diện Cha đã đỡ hơn.
Chúng tôi nói chuyện với nhau mà đứa nào cũng bồi hồi. Dù lúc khỏe hay lúc đau
bệnh, Cha có chịu nghỉ ngơi đâu, lúc nào cũng canh cánh trong lòng lo cho đời
sống đạo của giáo xứ.Vừa mới xong công trình nhà giáo lý thì nay lại thêm công
trình nhà thờ Tiến Thành. Biết bao nhiêu là công việc, có khi nào thấy Cha than
vãn đâu! Nếu như ca từ trong bài hát tôi đang nghe nói về một người cha chiều
chiều vẫn ra ngõ ngóng trông con thì ở Cha Chính xứ, gợi nhớ cho tôi hình ảnh
Cha vẫn đi bộ quanh khuôn viên giáo xứ sau giờ cơm chiều, vừa đi vừa cầm tràng
hạt đọc kinh. Dáng Cha đi rất thong thả, ánh mắt nhìn thẳng nghiêm nghị, nhưng
đằng sau sự thong thả ấy, sau cái nhìn nghiêm nghị ấy thì mỗi bước đi của Cha
là mỗi lo lắng và ưu tư mà Cha luôn dành cho giáo dân và giáo xứ, mỗi cái nhìn
của Cha như đang hướng về Tiến Thành, nơi bà con giáo dân xa xôi nhất trong
giáo xứ đang còn thiếu nơi để tham dự Thánh Lễ. Nay nhà thờ đã xây dựng xong.
Ai ai cũng vui mừng rạng rỡ. Riêng Cha Chính xứ của chúng tôi, trong ngày khánh
thành, khi dẫn các Cha khách đi tham quan, niềm vui thể hiện trên gương mặt Cha
rất là riêng, sau niềm vui ấy vẫn ánh lên một niềm ưu tư khắc khoải. Nhìn Cha
đi qua đi lại đón khách, mồ hôi nhễ nhãi ra cả trán, trời lại nóng và Cha cũng
mới bớt bệnh, ai ai cũng thấy thương Cha vô cùng!
Quay lại
với bà con giáo họ Mattheu Gẫm thì đây là lần thứ hai tôi đặt chân đến để tham
dự Thánh Lễ với bà con nơi đây. Lần thứ nhất là vào dịp lễ Vọng Phục Sinh vừa
qua. Một sự tình cờ ý nghĩa cho tôi. Đột nhiên vào ngày thứ 7 Tuần Thánh, trong
đầu tôi chợt loé lên một suy nghĩ muốn đi dự lễ Vọng Phục Sinh tại Tiến Thành,
muốn ngược dòng thành phố để đến nơi vùng quê ven biển yên lành, muốn gặp gỡ
Chúa Phục Sinh và mừng vui với bà con giáo dân nơi đây, nơi khó khăn về cơ sở
vật chất và điều kiện tham dự Thánh Lễ hơn tôi rất nhiều. Chiều hôm đó trước
giờ lễ, tôi đang xếp ghế cùng với một số anh chị em Huynh trưởng thì Cha Phó đi
tới, tôi buột miệng nói với Cha : " Con muốn đi Tiến Thành quá". Cha
cười và bảo đi, rồi giao nhiệm vụ chụp hình cho tôi luôn. Thế là đúng 18h, tôi
cùng Cha Xứ, Thầy Phó tế và một người bạn lên đường đi Tiến Thành. Đến nơi, dẫu
cổng nhà thờ chưa hoàn thành, trước sân vẫn ngổn ngang gạch đá, chỉ được ở tầng
trên là tương đối hoàn thành để có nơi dâng lễ, nhưng tôi thấy niềm vui ánh lên
từ những khuôn mặt giản dị, nụ cười chất phác của bà con xóm chài nơi đây. Đặc
biệt là các em nhỏ cứ tung tăng trong nhà thờ mới, quần áo xộc xệch, đầu tóc
cháy vì nắng, nước gia ngăm đen, miệng em nào em nấy cũng tíu tít hát lễ, thật
dễ thương làm sao! Và đó chính là một niềm vui nhỏ mà Chúa ban cho tôi trong
mùa Phục Sinh này, để tôi thêm chiêm niệm và suy ngẫm về Tình yêu của Ngài.
Ngài luôn thấu suốt mọi tư tưởng và việc làm của con người.
Đến lại nơi
đây, trong ngày lễ tạ ơn hoàn thành nhà thờ, tôi lại bắt gặp lại những ánh mắt
hiền lành ấy, nụ cười giản dị ấy tôi đã từng gặp mà như ngỡ đã rất thân
quen.Vẫn là một niềm vui nối tiếp trong những niềm vui nhưng niềm vui của bà
con lần này tròn đầy hơn, rạng rỡ hơn như nắng rực rỡ chiếu trên mặt biển trong
xanh vì nhà thờ đã hoàn thành, và vì từ đây bà con đã có một nơi chính thức để
quy tụ nhau trong nhà Thiên Chúa sau bao thời gian dài khó khăn không nơi tham
dự Lễ, chỉ dâng Lễ tại nhà dân chật hẹp, có cả những giai đoạn bị cấm bởi chính
quyền. Nhưng tất cả những điều ấy không làm suy giảm Đức Tin và lòng mến của bà
con nơi đây dẫu chỉ vỏn vẹn có 41 gia đình giáo dân.Trong ngôi thánh đường
khang trang, tuy có phần nhỏ bé nhưng ấm cúng, bàn thờ và bàn quỳ của giáo dân
thật gần nhau,làm cho con người và Thiên Chúa càng thêm xích lại gần hơn, và ai
cũng nhìn rõ khuôn mặt nhau, dù là Linh Mục hay giáo dân, ai cũng chung một tâm
tình tạ ơn, một ánh nhìn của niềm hân, hoà chung trong một tình yêu duy nhất
hướng nhìn lên Thiên Chúa. Và cũng trong tâm tình tạ ơn, Đức Cha Giuse đã gọi
một cái tên rất thân thuộc nhưng cũng đầy ý nghĩa cho nhà thờ này đó là Nhà Thờ
Hạt Muối. Một cái tên rất gần gũi với đời sống ven biển của bà con nơi đây,
cũng là nhắc nhớ lại hình ảnh của người Kitô hữu hãy là những hạt muối ướp mặn
cho đời, loan truyền tình yêu và ơn cứu độ của Chúa, để cuộc sống này luôn mặn
mà Tình Chúa và tình người.
Anna Cẩm
Nhung – Gx. Chính Tòa
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét